Thứ Sáu, 14/02/2025

KÝ SỰ PHÁP ĐÌNH : CÒN GÌ CHO NHAU

Khi nghiên cứu hồ sơ vụ “Ly hôn”, trước mắt tôi là hình ảnh của hai vợ chồng đã lớn tuổi, đã đi cùng bên nhau gần hết cuộc đời mà nay lại mỗi người mỗi hướng; một chút xót xa trong lòng, tôi cầm tờ tự khai của người vợ là bị đơn trong vụ kiện lên đọc kỹ; Ô, người vợ không chịu ly hôn. Phải thế chứ, đã gần 60 tuổi mà còn ly hôn gì nữa.

Sau khi phô tô toàn bộ hồ sơ, tôi đi qua Tòa án để trả. Thẩm phán thụ lý vụ kiện nhìn tôi cười và nói “Chị chuẩn bị tinh thần nha, ông bà này kẻ tám lạng người nửa cân đó”, tôi gặng hỏi thì cô ấy chỉ hẹn đến ngày xét xử sẽ rõ. Một chút tò mò trong tôi khiến tôi nghiên cứu tất cả những tài liệu, đơn từ có trong hồ sơ khi làm đề xuất đường lối xét xử đến lãnh đạo nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt cả: con cái đã trưởng thành, tài sản thì nguyên đơn là người chồng thống nhất giao căn nhà trị giá 17 tỷ cho vợ, chỉ nhận một số mảnh đất trị giá  khoảng 4,5 tỷ đồng tại Long An, người vợ thì không muốn ly hôn vì còn thương chồng; phụ nữ ai cũng sợ cô đơn khi về già mà.

Đến ngày xét xử, tôi đi đến gần trụ sở Tòa án thì tiếng chuông điện thoại reo lên; “Chị ơi, nhanh lên”. Tiếng của Thẩm phán chủ tọa phiên tòa hôm nay thúc hối. Tôi vội vàng vào trụ sở thì trước mắt tôi là một cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ hiện ra; người vợ với một chân bị khuyết tật đang nằm lăn ra trước phòng xử, một tay nắm chân chồng, một tay xỉa xói và luôn miệng khóc, chửi chồng. Người chồng cũng không vừa; hai tay nắm cánh cửa để giữ thăng bằng, chân không bị nắm giữ đá không thương tiếc vào người vợ đang lăn lóc dưới đất. Cả hội đồng xét xử đến khuyên can rồi yêu cầu giữ trật tự nhưng người vợ càng làm dữ dằn hơn. Nhận được tin báo của Tòa, lực lượng công an phường vội đến hỗ trợ và vất vả lắm mới cùng thư ký phiên tòa đưa được cả hai vào phòng xử để giải quyết về hành vi gây mất trật tự, lúc này cả hai nhìn nhau như kẻ thù, sẵn sàng xông vào nhau ăn thua đủ. Thấy tình hình tạm ổn, thẩm phán chủ tọa phiên tòa nhắc nhở cả hai rồi tiến hành xét xử. Vừa mới mời người vợ lên để kiểm tra căn cước đương sự thì tất cả bỗng giật mình vì một tiếng “rầm” vang lên, người vợ ngất xỉu. Thế là phiên tòa phải hoãn lại.

Sau 3, 4 lần mở phiên tòa để xét xử nhưng phải tạm hoãn do người vợ cứ vào đến phiên tòa là ngất xỉu, lên huyết áp, cuối cùng phiên tòa cũng được diễn ra và kết thúc bằng một bài khóc của bà vợ. Lúc nầy nội tình mới được bật mí, thì ra do người vợ bài bạc, không chịu làm ăn, để mặc người chồng xoay xở nên hai vợ chồng đã xảy ra mâu thuẫn với nhau và đã ly thân từ hơn mười năm nay. Đến khi người chồng có người phụ nữ khác và muốn cưới người này làm vợ thì gặp phải sự phản đối quyết liệt của người vợ và những lần ngất xỉu lên xuống của bà khi đến Tòa án cũng nằm trong kế hoạch: ngăn cản không cho chồng đến được với người phụ nữ kia và tất cả tài sản phải là của bà bởi vì khi ông gặp bà, ông chỉ là một thanh niên trắng tay. Bà không ngờ rằng Tòa án chấp nhận yêu cầu của ông chồng bởi vì luật pháp không xem sự cưỡng ép, áp lực của bà là còn tình cảm với nhau để bác đơn ly hôn của người chồng. Bà đã làm nhiều hành động mặc cho bị chê cười chỉ với một mục đích là ông chồng không ly hôn được bà, vì mắc cỡ mà phải rút đơn, Thế nhưng bà không hiểu được rằng hành động của bà đã làm cho người chồng càng xem thường bà hơn và càng cương quyết từ bỏ bà hơn. Và bà lại càng không hiểu từ sau những phiên tòa như thế này, người chồng có còn xem bà là bạn để cùng bàn bạc về tương lai của những đứa con nữa hay không và sự vắng mặt của những người con tại các phiên tòa là một minh chứng cho sự xa lánh của những người con khi chứng kiến hành động của cha mẹ tại Tòa án. Bà đã làm tất cả nhưng bà chẳng thu lại được gì ngoài những tiếng chê cười. Phải chăng đây cũng là một bài học cho chúng ta; đó là nên để lại một chút gì cho nhau mặc dù không còn là gì của nhau nữa.

Viện kiểm sát nhân dân Quận 6

Tin mới